PHỤC VỤ:
Cộng đồng Vatican II đã cho chúng ta thấy Hội Thánh hôm nay phải là “ một hội thánh phục vụ’’ – khiêm tốn và làm ích cho trần gian như “ men trong bột’’ như “ Muối dưới biển’’ như “ ánh sáng’’ rất thinh lặng, người ta cũng chẳng để ý đến nhưng không thể thiếu cho sự sống được.
Chúa Giêsu nói: “ Tôi không đến được người ta hầu hạ, nhưng để phục vụ’’ và Ngài nói tiếp để giải thích sự phục vụ của Ngài: “ và hiến mạng sống vì người khác’’.
‘ Nếu Thày là Chúa là Thầy. mà còn rửa chân cho an hem, thì an hem cũng phải rửa chân cho nhau ’’( GIOAN13,14).
Hy vọng hoàn toàn thành nhân cánh, hy vọng trở thành người KiTô hữu theo gương Chúa kito, hy vọng để kiến tạo một nước Việt Nam hòa bình, hạnh phúc, một Gía Hội quy tụ những người con Thiên Chúa…sẽ không dựa trên ước mơ đề cao tự phụ về mình, đoàn thể mình, không sự dụng cường lực, băt ép, không đòi hỏi mình được tôn vinh và đặc quyền nào đó cho mình; cho cộng đồng mình…; nhưng “ rửa chân cho nhau’’, làm kẻ phục vụ tôn trọng, yêu thương: đó là con đường hi vọng, hằng ngày canh tân cuộc sống cá nhân, tạo bầu khí lành thánh cho xã hội và giáo hội…
PHÁT TRIỂN:
Đức Giêsu bảo:” Họ không cần phải đi đâu cả, chính anh em hãy lo cho họ ăn’’(mt 14,16).
Chúa Giêsu KiTô, con Thiên Chúa mang thân xác làm người, thức tỉnh chúng ta biết giá trị cao cả của thân xác con người chúng ta, làm sao có thể thực hiện tình yêu thương người bên cạnh, khi có kẻ thừa thãi cơm áo, tiền của dư đầy, nắm hết tiện nghi của cải và quyền lực, bên cạnh đa số người an hem lâm cảnh đói rách, bị đối xử bất công, bị tước bỏ quyền sống, quyền được tự do…
“ Hãy cho họ ăn’’, của ăn thân xác và tinh thần, bằng nỗ lực đóng góp vào cuộc sống kinh tế, phát triển khoa học để phục vụ con người, đào sâu các giá trị văn hóa, bằng việc dấn thân tranh đấu cho công lý, hòa bình để nước Thiên Chúa là tình huynh đệ nhân loại mỗi ngày một thể hiện rõ nết hơn trên trần thế.
Hôi thánh phục vụ bằng cách phát triển toàn diện con người. Trong những năm 60 thế giới bắt đầu nói rất nhiều đến “Phát triển’’, Đức Thánh Cha Phaolo VI đã công bố Thông điệp “Phát triển các dân tộc’’- Trong đó Ngài đã tuyên bố thành lập Uỷ ban Giáo Hoàng sau này trở thành “ Hội đồng Tòa Thánh Công lý và Hòa Bình. Hội Thánh nhằm lo cho con người sống xứng đáng con người, con Chúa.
Phát triển đây không có nghĩa kinh tế mà thôi-nhưng là phát triển con người toàn diện, thể lý, tri thức,tâm linh…
Một điều quan trọng ở đây là đánh tan lối suy nghĩ sai lạc: Hội Thánh chỉ lo phần linh hồn thôi, không lo phần xác. Lối suy nghĩ đó đi xa sự thật lịch sự: trở lại ngàn năm nay, đâu đó Hội thánh tổ chức trường học, bệnh viện, viện cô nhi, dưỡng lão, trại bài phung, từ vườn trẻ đến đại học v.v..
-“Phát triển là danh hiệu mới của hòa bình’’(Đức Phaolo II).
PHÚC ÂM:
“ Vậy anh em hãy đi và làm cho muối dân trở thành môn để’’(mt 28,18).
-Hội thánh phục vụ bằng cách Phúc âm hóa chính mình để rồi Phúc âm hóa xã hội. Không phải để lôi kéo người ta vào đạo, nhưng để giá trị của Phúc âm soi rọi cho chúng ta song đẹp hơn. Văn Hào B.Pascal đã nói: “ Khi tôi hiểu biết Thiên Chúa thì tôi cũng đã hiểu biết chính mình tôi’’ Vì sao? Vì ý Thiên Chúa dựng nên tôi làm con Ngài, cao sang tốt đẹp hơn muôn phần, và những con người khác quanh tôi cũng cao cả như vậy.
Phúc âm là Lơi đem đến ơn phúc, lời từ Thiên Chúa là Chúa Giêsu KiTô. Lời đó, vâng theo ý Chúa Cha, để làm một việc là “ yêu thương con người, và yêu thương đến độ hy sinh mạng sống mình.
Kito hữu chúng ta không có con đường nào để chọn, nguồn sinh lực nào để múc lấy, mẫu mực nào để bắt chước, mục tiêu nào để đạt được ngoài Đức Giêsu KiTô, được trao lại cho chúng ta qua các nội dung của phúc âm.
Đức Giêsu KiTô là lời làm thân xác, ở giữa chúng ta, không phải là lời nói suông nhưng là một con người, một cuộc sống.
Ra đi rao truyền phúc âm là nghĩa vụ thiết yếu của KiTô hữu và Giáo Hội, trước hết là lan tỏa ánh sáng yêu thương, tinh thần hy sinh, phục vụ người an hem, kể cả kẻ thù mình, như Chúa KiTô đã thực hiện.
* Con chỉ có một nội quy: Phúc âm, Đó là hiến pháp trên tất cả mọi hiến pháp, Là hiến pháp Chúa Giêsu đã để lại cho các tông đồ; không khó khăn. Phức tạp, gò bó như các hiến pháp, Ngược lại linh động, nhân hậu, làm phấn khởi linh hồn con.
Một vị Thánh ngoài phúc âm là “thánh giả’’(ĐHV, 989).
* Qủa tim con phải rộng đủ để chứa đựng và rung nhịp với tất cả các chương trình phúc âm hóa của Hội Thánh(ĐHV, 331).
Khi chiếu sáng Phúc âm chung quanh ta là ta làm tông đồ.
* “Tông đồ bằng hy sinh và thinh lặng’’ như hạt lúa chon vùi, nát thối để sinh muôn ngàn hạt khác nuôi nhân loại.
“ Tông đồ bằng chứng tích.”Lời quả quyết suông không đáng người ta tin tưởng mấy, dù ngọt ngào trau chuốt đến đâu. Tang vật đáng tin hơn.
Hình ảnh chụp được, lời nói ghi âm được, càng dễ đánh động người ta hơn. Nhưng chính con người sống động bằng xương thịt, nếu cả cuộc sống sinh hoạt, nếu cả một lớp người, một lớp gia đình cùng sống một lý tưởng, thì chứng tích ấy có môt một sức mạnh thuyết phục lớn lao biết chừng nào!( ĐHV.332).
* Bí quyết công cuộc tông đò trong thời đại ta: Tông đồ giáo dân!(ĐHV.335). Thật thế, tại ngay Rooma này, trong ba năm qua, từng ngàn giáo dân tình nguyện làm “ thừa sai đô thị’’ thăm viếng, mang tặng Phúc âm đến từng gia đình trong giáo phận.
Đường lối của tông đồ thời đại ta:
ở giữa trần gian.
Không do trần gian
Nhưng cho trần gian
Với phương tiện của trần gian(ĐHV.340)…
* PHẬN SỰ:
Mỗi người là một con người yêu quý của Thiên Chúa trog Đức KiTô, Phẩm giá cao quý và độc đáo đó đi kèm với nghĩa vụ phải hoàn thành phận sự riêng, ơn gọi riêng của mình. Thay vì dành tất cả tài năng, sức lực để rình mào và chỉ trích việc làm của người bên cạnh, là một người an hem có những hoàn cảnh, khả năng phận vụ riêng của người ấy,thì trước hết chúng ta mỗi người thành tâm, tích cực chu toàn trách nhiệm và phận vụ riêng của mình. Phận vụ đó muốn được thánh hóa để bắc nhịp cầu đến với người bên cạnh, thì cần thâm nhập tinh thần Đấng Thánh của Thiên Chúa là Đức Giêsu KiTô , Phận vụ của Ngài là yêu thương phục vụ cho đến chết và chết trên hội Thánh Gía.
Hội Thánh phục vụ bằng các phận sự trần thế. Đây là một Linh Đạo mới. Thường ta có quan niệm người thánh là làm các việc đạo đức, tham gia các hội đoàn…nhưng quên rằng ‘‘ nên thánh là bộn phận của mình ’’ ; ông Thánh Giuse nên thánh nhờ làm thợ mộc tốt, Đức Mẹ nên Thánh nhờ làm nội trợ tôt : làm tất cả vì Chúa Giêsu. Nguyên tắc rõ ràng hơn cả :
-Thánh hóa bổn phận của con, Thánh hóa người khác nhờ bổn phận của con. Thánh hóa chính mình con trong bổn phận( ĐHV.19)
.
Nhãn:
4p
Không có nhận xét nào: